Tôi vô Kiến trúc chính xác là vì bị dụ! Tên dụ dỗ cũng là Patron đầu tiên, học K95. Tôi được hân hạnh cho kẻ chữ vì quá nhóc, mới vô trường lơ ngơ nào đã biết gì đâu. Kẻ chữ phải rị mọ đo đo từng li hai với li mốt (mà tay đàn anh cà ‘pháo’ đã ra lịnh). Vậy là bắt đầu biết cầm cây bút kim vẽ vuông góc với mặt giấy thay vì nghiêng nghiêng như mình hay viết chữ thời trung học.
Bài học thứ hai, vẽ cọ màu nước. Nghề chơi cũng lắm công phu, cái cọ khi nhúng nước vẩy thì đầu cọ phải chụm lại, bẻ đầu cọ lại thì phải chọn loại có độ bật, thước T, eke thì kiểm tra độ thẳng bằng cách rà trên mặt kiếng… Đúng là đàn anh đã chỉ rất tận tình, nhưng tính hai anh em vốn khắc khẩu nên hễ đụng nhau là lời nói có khuyến mãi… tám cái lưỡi câu. Đàn anh quá ưa châm chọc… khiến có lần đàn em điên tiết không thèm “ne” bài mà bỏ đi tuốt luốt vô ngã năm chuồng chó theo tiếng cầu cứu của một đàn anh khác đang Charrette te tua…