Một buổi sáng mùa đông, thức dậy khi mặt trời gần lên thiên đỉnh, ta ngơ ngác không nhớ mình đang ở đâu. Mọi người đi chợ mua sắm Tết, chỉ có ta - ở nhà một mình, yên tĩnh lạ. Vừa bước xuống nhà, con Milu nhào nhào vô người mừng rỡ.
Nhà tôi có lợp một tấm tôn sáng giữa nhà. Nhà có chừa sân trước, sân sau. Nên trong nhà chan hoà ánh sáng và gió suốt bốn mùa. Và tôi vẫn thản nhiên ngủ say sưa trong thứ ánh sáng ban ngày sáng trưng đó.
Vì thích gió tự nhiên, nên tôi cho gió vô nhà, lắt léo qua nhiều ngõ ngách, thông từ trước ra sau. Có bữa bị bệnh, sốt nặng, cần khuất gió để nằm, che kín bớt cửa sổ trên gác xép. Bây giờ, đang ngồi viết mấy dòng này tại bàn viết, gió vẫn cứ hiu hiu thổi cứ như đang ngồi ngoài sân.
Đọc tiếp »
0.000000
0.000000